Thursday, 2 July 2009

moved to wordpress

Đây là địa chi permanent blog của tớ vì cái blogspot này dùng ko có được friendly lắm.

dipblucee.wordpress.com

Monday, 9 March 2009

Nắng và Gốm

Phương làm tôi nhớ UK đến cuồng dại. Nước Anh cả năm mưa lầm rầm, đất trời lúc nào cũng ướt át, nhưng kỳ lạ thay lại chẳng để lại tí ký ức nào về cái mùi ẩm sực ấy. Ký ức duy nhất lúc nào cũng là những ngày nắng lồng lộng và gió nồng nàn.

Nắng dường như vẽ lên một đường viền đẹp hơn vào cái hình bóng một mình là tôi lúc ấy, cái đường viền sáng lên óng ánh mỗi chiều Chủ Nhật tôi lên trường nằm dài trên bãi cỏ cạnh hồ, cái đường viền thẫm lại và lặn vào làn da mịn màng mỗi tối tôi đến lớp làm gốm.

Ôi nước Anh, nước Anh. Nước Anh của cô đơn tõm xuống đáy biển, nước Anh của những điên khùng, nước Anh của một vài cuộc tình nhẹ nhàng thoáng qua như nước chảy qua lớp vải thô chỉ đọng lại một giọt cuối cùng rất ngọt và trong vắt. Nước Anh của nhiều thứ cũ bị thiêu rụi và chôn vùi mãi mãi, cộng với rất nhiều thứ thanh xuân tươi mới mọc lên.

Những ngày cô đơn của tôi, tôi đã cố rất nhiều cách để vùi lấp nó đi, thậm chí còn liều lĩnh lục tìm những cảm xúc của thời ngây ngô từ rất xa xưa để tạm vẽ ra một lối thoát. Nhưng rồi chẳng có gì là đủ. Và thực sự, chẳng có gì là cần. Dần dần, tôi học cách nhận ra rằng mình thực ra đang yêu cái nỗi cô đơn của mình biết bao, và cuối cùng cũng có thể thở nhẹ nhàng mà nhìn nó lung linh trong ánh nắng.

------------------------

Viết từ thời xa xưa khi ngồi mỉm cười ngắm nỗi cô đơn bay lơ lửng

"Ông già ngồi vào chiếc bàn quay. Cái đệm ghế màu nâu nhạt đã bóng lên những vệt của ngày tháng, và sờn xơ xước. 10 năm, 30 năm, hay là lâu hơn nữa, ông ngồi đây mỗi kỳ cuối tuần rảnh rỗi, quay mặt ra phía khu vườn hướng tây, hướng mà nắng thường có màu nâu cam.

Hôm nay cũng là một buổi chiều màu nâu cam như tất cả các chiều cuối tuần khác đã từng bước chân qua căn phòng kính. Nhưng với ông, và riêng ông, nó đặc biệt hơn. Ông đặt nắm đất đã được nhào kỹ lên cái giá gỗ bên cạnh, lặng lẽ ngắm ánh nắng vạch dài những đường cam đậm lên khu vườn; ông xắn tay áo, rồi thả mình chìm vào những vòng quay.

Quay ... quay.... cảm giác của đất ướt trong lòng bàn tay trơn và mát lạnh. Ko một vết gợn; nắm đất hoàn hảo. Ông đã chuẩn bị nó từ cả tuần trước; ông tìm tất cả những nơi bán đất trong thành phố, chọn lựa kỹ lưỡng. Ông ủ chúng qua những lớp nilon và giấy mềm, đậy nắp thùng, ko để một tia nắng chiếu vào. Nắm đất quánh đặc và hơi cứng khi ông nhào chúng trên mặt bàn gỗ, đủ làm cái bàn hơi thẫm lại vì hơi nước chứ không có một vết đất bám lại. Ông cảm nhận được lòng bàn tay mình qua những tiếp xúc nuột nà với nắm đất. Và bây giờ, nó nằm trên bàn quay, ánh bạc màu xám xưa loáng lên trong lớp nước vương vung vãi. Ông đưa ngón cái vào bên trong, lướt bằng phẳng; chau chuốt từng vòng quay và từng di chuyển rất khẽ của ngón tay. Đây bao giờ cũng là phần ông thích nhất, ông muốn có một cái lòng thật đẹp và phẳng; cho dù khi sản phẩm ra, chẳng mấy ai quan tâm nhiều đến phía trong của những bình lọ, nhưng ông vẫn luôn chỉ cảm thấy chúng hoàn hảo nếu như chúng có lòng thật phẳng và mịn màng. Hơn nữa. Đây lại là cái bình vô-cùng-đặc-biệt.

Ông làm nó bằng thứ đất sét xám xanh. Ông cũng thích đất đỏ, nhìn chúng luôn rất nữ tính trên bàn quay, và ánh nước làm màu đỏ trở nên mềm mại hơn bao giờ hết. Nhưng khi nung lửa đầu, ông không thích cảm giác của những ngón tay khi gõ lên chiếc bình thô bằng đất đỏ, nó mảnh khảnh và âm vang; đôi khi có cả sự cành cạch khó chịu. Đất sét pha phá cách và gai góc hơn, chúng ngang tàng, âm thanh nặng, và những hạt đá li ti trong đất đủ làm nên sự dũng mãnh. Nhưng chiếc bình này không thể làm bằng đất sét pha, vì nó cần có sự dịu dàng. Chiếc bình màu xanh biển nhất thiết phải có sự dịu dàng.

Sự dịu dàng của đất xám trườn mướt đầu ngón tay ông. Ngay cả khi không ngồi bên bàn quay, những ngón giữa của ông cũng cảm thấy sự cọ xát của nước. Ông vuốt thành bình, cao, và thật mỏng. Chưa đủ, phải mỏng hơn nữa, mỏng hơn nữa. Ông chưa bao giờ làm đất mỏng như thế này, nhất là khi đó là chiếc bình cao; vì dù có dính kết thì sự mỏng manh cũng sẽ làm đổ vỡ. À, phải, dù có dính kết thì sự mỏng manh cũng sẽ làm đổ vỡ. Ông đang thách thức chính mình. Hãy xem đất xám xanh dịu dàng có thể chịu đựng đến đâu.

* *
*

Vậy là ông có nó, chiếc bình màu xanh biển ông làm cho mình; cho ông; hoặc cho chính ông từ những ngày rất xa. Ông cứ ngỡ mình đã từ bỏ màu xanh nước biển, ông tráng men những bình lọ bằng màu cam và xanh lá ngông cuồng, hoặc màu xám và nâu đầy tự tin; nhưng không có cái nào màu xanh biển. Những sắc màu với tất cả các góc độ nhảy nhót quanh ông, quanh căn phòng kính, đến mức chúng trộn lẫn với màu nâu cam của nắng và trở thành vô hình, ăn nhập trong những thao tác trên bàn quay và hoà vào hơi thở hữu hình của ông. Ông không còn nhận ra chúng; và cũng chẳng nhận ra màu xanh biển vẫn còn lẩn quất đâu đấy.

Cho đến một ngày, nắng màu nâu cam đột nhiên đậm hơn nhiều năm trước cộng lại, mài miết hung dữ trên bức tường kính; đó là ngày mà màu xanh biển hiện ra, hoà lẫn với nước văng vung trên bàn quay. Và rồi màu sắc ấy cứ nhạt dần, trong dần, nhưng vẫn rất xanh ở phía xa. Đó là ngày ông quyết định sẽ làm chiếc bình cao bằng đất sét xám xanh, và tráng men xanh.

Ông hoà men rất cẩn thận: màu xanh với rất nhiều màu trắng. Ông muốn có được màu xanh nhợt nhạt và trong suốt ấy. Độ mỏng của chiếc bình không đủ, vì cần cả độ lơi lả của men, để chiếc bình có thể óng cái màu của thuỷ tinh ngâm trong nước. Tất cả đều hoàn hảo. Ông sẽ dùng nó để cắm cành hoa với những bông hoa li ti màu trắng rất lâu tàn. Cành hoa ấy trông không thật, lặng mà sống động, và có sự lắng đọng giống sự cô đọng chắt lọc của đất sét xám mà ông ưa thích.

* *
*

Khi ông cắm cành hoa vào bình, để nó lên giá cạnh bức tường kính phủ nắng, ông thấy màu nâu cam vẫn thản nhiên nặng trĩu như bao ngày khác. Nó không biến chuyển, và thực sự, không phải nó vẫn như thế từ hàng thế kỷ nay hay sao? Chính ông mới luôn nhìn nó khác đi, còn đó chỉ đơn giản là màu sắc của nắng từ hướng Tây.

Ông đem cái bình tặng cho một cửa hàng nhỏ nào đó mà ông vô tình tạt vào trong lúc đi dạo. Những cành hoa trắng, ông cắm chúng vào một chiếc bình pha lê, rất mỏng, rất trong và tinh khiết."